'Sao vào nhà nghỉ, em không nói gì với anh?'

Tôi bảo anh mở facebook kia ra cho tôi xem càng kéo càng đau vì thấy anh nói chuyện với nhiều bạn nữ lắm, nhưng không thấm vào đâu so với việc anh nói chuyện với người yêu cũ và có câu "Sao vào nhà nghỉ em không nói gì với anh?" "anh chỉ muốn ôm em để biết 1 lần nào đó em là của anh" .

'Sao vào nhà nghỉ, em không nói gì với anh?'

6 10 99
'Sao vào nhà nghỉ, em không nói gì với anh?' 10 6 99

Năm nay tôi 21tuổi, tôi và anh đã yêu nhau được gần 3 năm, khi chúng tôi bắt đầu lên lớp 12, nghĩ lại, cuộc tình học sinh nó thật đẹp, chẳng có gì đánh đổi được, chẳng phải lo nghĩ việc gì cả. Ngày tháng chúng tôi cứ thế yêu nhau
Anh rất tốt. Đúng. Lúc đó tôi thật hạnh, thật tự hào , mọi người cũng hay khen trông chúng tôi thật đẹp. Thi xong đại học, trong lúc chờ kết quả đại học, tôi đã "trao anh" , ngày hôm ấy trời mưa, chúng tôi vào nhà nghỉ, lần đầu chỉ là cọ xát thôi, rồi nó " cũng tọt" vào . Cứ thế đắm chìm trong nhau. Lúc quan hệ xong, anh nói "Anh thấy lạ, Anh hạnh phúc lắm" , còn tôi buồn hơn cả , vì "trinh" đâu, sao tôi không có "trinh", có phải vì lúc nhỏ tôi học võ nên rách lần nào hay không??
 Anh nói anh không để ý đâu, chuyện đó không quan trọng, nhưng cho đến ngày hôm nay tôi vẫn trách, trách tại sao sinh ra làm con gái mà tôi lại không có như mọi nguời, tôi sợ anh không nói nhưng nghĩ tôi đã từng quan hệ với người khác  tôi đau lắm.
Thế rồi, chúng tôi quan hệ thường xuyên hơn, dần dần vào môi trường mới, tôi thì vẫn thế, vẫn yêu thương anh, nghe lời anh, không dám có bạn, lần nào cũng chỉ có anh thôi. Còn anh, dần dần không còn thích đi cùng tôi , bắt đầu chửi bới, gây sự từ những truyện nhỏ nhặt nhất. Vì không muốn mất anh nên lần nào cũng nhắn tin, gọi điện xin lỗi anh, tôi yêu anh nhiều lắm. 
Nghĩ lại thấy những ngày tháng ấy thật vật vã . Tôi nghĩ do lớn hơn, a lại là con trai duy nhất trong nhà, nên bị áp lực, tôi còn thấy thương anh hơn. Vào 1 ngày lễ, lần đầu chúng tôi quyết định đi xa nhà 2 hôm (đi du lịch). Tôi nhớ như in, chiều trước hôm đi, chúng tôi cãi nhau, anh còn không muốn đi , tôi năn nỉ mãi anh mới chịu. Tối hôm ấy , về nhà tôi hấp hởi nghĩ ngày mai sẽ thật hạnh phúc, được đi chơi xa với người yêu còn gì sướng bằng nữa.
Lúc ăn cơm, vô tình tôi bị rơi vỡ điện thoại, dùng máy điện thoại cũ (anh từng mượn dùng) , trong đó, tôi phát hiện ra anh dùng 1 facebook khác giấu tôi, anh chặn tôi, trong đó anh viết stt buồn bã, để avata người khác, nói chuyện vui vẻ qua stt với những cô gái khác .K cần nói cũng biết tôi đau đớn thế nào , tôi hận anh, tại sao lại đối xử với tôi như thế, tôi nhắn tin chử i anh, anh xin lỗi. Ngày hôm sau chúng tôi vẫn đi chơi, vì đã chót bảo bố mẹ rồi mà. Lúc đón tôi, anh có bị ngã, tôi thương anh lắm, muốn ôm anh hỏi anh" anh có đau lắm không" , nhưng có gì đó tôi ghê tởm không thể nào ôm anh cả chiều , chúng tôi nằm trong nhà nghỉ, không muốn nhấc người lên, tôi thì khóc, anh thì ngủ đến tối muộn, tôi muốn kết thúc mọi truyện bằng cách bảo anh hãy kể hết ra, không muốn còn bí mật nào cả , rồi chúng tôi sẽ làm lại. 


Tôi bảo anh mở facebook kia ra cho tôi xem càng kéo càng đau vì thấy anh nói chuyện với nhiều bạn nữ lắm, nhưng không thấm vào đâu so với việc anh nói chuyện với người yêu cũ và có câu "Sao vào nhà nghỉ em không nói gì với anh?" "anh chỉ muốn ôm em để biết 1 lần nào đó em là của anh" .
Tai tôi bắt đầu ù đi, mắt nhòe lệ, tôi kêu gào lên, tại sao lại đối xử với tôi như thế, tôi muốn chết, còn anh thì vật vã van xin tôi, anh khóc, lần đầu tiên tôi thấy người yêu khóc. Nếu là lúc khác, tôi muốn anh hãy ôm tôi đi, nhưng lúc đấy, tôi sợ, tôi sợ bàn tay bẩn của anh động vào người tôi lắm, tại sao, người tôi hết lòng yêu thương lại có thể tàn nhẫn đến thế, trước mặt tôi lần này là 1 người xa lạ, chứ không còn là anh của ngày nào nữa.

Sau chuyện ấy, tôi vẫn quyết định bỏ qua cho anh , vì yêu anh quá nhiều, và tôi bắt đầu lo sợ, cảnh giác với tất cả mối quan hệ xung quanh anh, tôi sợ, người ta sẽ lại cướp anh đi nữa đến bao giờ, ngồi gõ những dòng này, lòng tôi cũng đang nặng trĩu, vì có lẽ công việc nhà, và niềm đam mê xe cộ đã kéo anh ra xa tôi rồi, tôi tha thiết muốn gặp anh, chỉ nhận được lời từ chối ngắn gọn đến tái lòng "KHÔNG".
Thật sự giờ thì tôi vẫn yêu anh, nhớ anh da diết, nhưng không biết làm sao để anh thấy vui vẻ bên tôi nữa, chỉ biết quan sát từng hành động của anh vậy, miễn là anh an toàn mạnh khỏe, tôi cũng thấy vui hơn chàng trai à, em yêu anh nhiều lắm .Em không biết định nghĩa thế nào là hạnh phúc, em gọi đó là anh nhân mã của em .Anh là 1 phần cuộc sống không thể thiếu của em, 1 tháng rồi, em không thấy nụ cười trên môi anh , em rất nhớ anh.
-----------------------------------------------------------------HẾT----------------------------------------------------------------

(Bài viết là bản gốc của nhân vật trong bài, người biên tập có thay tên, sửa lỗi chính tả để tiện cho người đọc)
 
Kênh Phụ Nữ © 2015. All Rights Reserved. Chịu Trách Nhiệm Nội Dung Mrs Nhàn - Blogger
Top